Cô giáo dạy chúng tôi dưới mái Trường Nông Lâm
Súc thì có nhiều lắm...Cô Hòa , cô Diện dạy Lý, Cô Sương dạy Toán rồi Cô
Xuyến dạy Văn, Cô Phấn dạy môn Pháp Văn...
Thời ấy ở Trường ,Thầy Cô của chúng tôi là những bậc đáng
kính . uyên bác trong cách giảng dạy...thâm thúy với những kiến thức của
ngưới đi trước truyền dạy lại cho các thế hệ sau này...Trong lớp học,, chúng
tôi rất chăm chú và lắng nghe từng lời giảng bài của Thầy Cô giáo...và
với những giờ học lý thú làm say mê từng đứa , đôi lúc tiết học dù hai
tiếng mà bổng thấy sao vô cùng ngắn ngủi!
Như những đứa con của từng gia đình, "Công Cha
như núi Thái Sơn- Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra" nhưng lạ một điểm là khi nhắc và nhớ thì ai
cũng thường nhắc về..Mẹ nhiều hơn Cha! còn vê Quê thì cũng hay nhắc đến Quê
Mẹ,Quê Ngoại...rồi thơ, văn,ca khúc...thường thì cũng ngợi ca biết bao chuyện
về người Mẹ!!! Gia đình của mỗi người là thế, còn Đai gia đinh thứ hai của mỗi
người là ngôi trường của mình thì...đa số mỗi chúng ta lại hay nhắc về Cô Giáo
của mình!
Tôi luôn nhớ về Cô Hòa, trong số các cô giáo dạy ở trường Nông
Lâm Súc dạo ấy, thì Cô Hòa có tác người cao lớn nhất, cô vui vẻ hay cười và
những bài giảng của cô rất dể hiểu,lôi cuốn chúng tôi! Tôi còn nhớ như in lời
cô thật chắc,gọn và giọng Nam Bộ thật đậm chất, gia đình cô có quán cà phê ”
Tao Ngộ” ở gần cửa số 7 ngoại ô, dù thích uống cà phê nhưng hồi đó rất
“ngán”gặp Cô Thầy, nên ít đứa nào dám đến uống cà phê nghe nhạc Trịnh dù muốn
ủng hộ quán của Cô giáo mình!
Sau này ,khoảng năm 1985…vô tình tôi gặp lại Cô đang công
tác tại một trường Sư Phạm Mẫu Gíao ở Quận 5 Sàigòn, lúc ấy Cô Hòa đã luống
tuổi,nhưng vẫn nụ cười đôn hậu như xưa và giọng nói không thay đổi chất Nam Bộ
“rặt”
khiến tôi rất vui khi được gặp lại Cô, cảm xúc như gặp lại gia đình ruột thịt
sau bao năm xa cách!Gặp tôi, Cô cũng rất vui và hỏi han ân cần rất nhiều
điều…hỏi thăm những bạn bè trong lớp học ngày xưa,rồi hỏi thăm cuộc sống,công
việc làm ăn… thật chân tình như người Mẹ luôn quan tâm tới những đứa con của
mình!
Nay, dù đang ở một góc trời xa, tôi thật xúc động khi được nhìn
thấy hình ảnh của Cô trên trang nhà của đại gia đình Nông Lâm Súc Tây Ninh, có
cả những gương mặt thân yêu của Cô Đời, Cô Xuyến…tất cả bây giờ xấp xỉ hoặc đã
bước vào tuổi”xưa nay hiếm” hết rồi!
Cái gì ra đi sẽ không bao giờ quay trở lại! nhưng tôi vẫn luôn
mong ước sao sẽ có một ngày tôi được sống trong một không gian xa cũ…dù
chỉ phù vân trong giấc mơ !với ngôi trường . với hàng cây rợp bóng trước sân ,
dãy lớp học với đông đủ các bạn bè năm nào…và gặp lại các Thầy Cô Gíao kính yêu
của mình, nhất là sẽ được gặp Cô Hòa kính yêu mà phong cách của Cô với nụ cười
thật đôn hậu,giọng nói “rặt” Nam Bộ luôn theo tôi đi khắp nơi trong cuộc sống!
Những kiến thức mà các Thầy Cô đã dạy dỗ chúng tôi chính là vốn
sống thật quý báu để làm hành trang vào đời suốt mấy mươi năm qua…bạc thời gian
như bạc theo mái tóc của mỗi Thầy Cô kính yêu!
Lúc này tôi mới hiểu sâu sắc thế nào là ý nghĩa”Quân Sư Phụ” hay
câu ru con văng vẳng tôi nghe được trong trưa hè nơi một miền quê “Muốn sang thì bắc cầu
Kiều! Muốn con hay chữ-hãy yêu lấy Thầy” rất thực tế,rất nhân văn!
Những chuyến bay vội vã, những chuyến xe ngược xuôi,giòng người
tấp nập khắp nơi trên thế gian này…cuộc mưu sinh theo quy luật cuộc sống …tất
cả cuốn hút chúng ta vào một guồng máy khổng lồ …nhưng trong những giây phút
tỉnh lặng của mình, tâm tưởng tôi luôn nghĩ về những tháng ngày đã qua…hạnh
phúc với thuở học sinh với bao kỷ niệm đẹp…trong đó có hình ảnh của cô giáo Hòa
kính yêu của tôi!
LÊ QUỐC SƠN
Khóa 3 NLS Tây Ninh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét