Buổi họp hàng năm cũa cựu hs THTN năm nay được
tổ chức tại trường trung học cũ.
Kể từ khi tốt nghiệp Tú tài 1 năm 1963 đến bây
giờ mình mới có dịp bước vào ngôi trường mình đã học suốt thời gian trung
học.
Từ xa,nhìn về ngôi trường sơn một màu vàng sậm
giống như màu áo cà sa.Thầm nghĩ,không biết ai có sáng kiến chọn cái màu mà theo mình không một chút nào thích hợp với
khung cảnh 1 trường học.Chị bạn đi cùng H. thốt lên: Trời,cha nào có sáng kiến chọn
màu nầy sơn trường đáng cho điểm 10.
Chị bạn khác: Nghe nói hết năm học nầy,trường
sẽ chuyển đến chỗ khác,nơi nầy người ta để làm cái gì đó...
Trường bây giờ như mất đi cái vẻ khang
trang ngày xưa.Người ta đã đắp mặt đường quốc lộ 22 lên rất cao và nới
rộng mặt đường nên ngôi trường mất hơn phân nữa cái sân rộng phía trước
và như chìm xuống .Mọi người phải bước xuống 4,5 cái tam cấp mới vào được
sân.
Ngôi nhà chính được xây thêm 1 tầng lầu
nhưng hình như nó không khang trang thêm mà trông các lớp học
như những cái hộp chồng lên nhau.
Mảnh sân phía sau trường cũng được tân
dụng hết diện tích làm các phòng học.
Ngày trước chỉ đứng ở tầng trệt
thôi cùng nhìn thấy phía sau hàng rào trường là các thửa ruộng
,vườn cây xanh ngắt trãi dài đến tân bờ sông Vàm cỏ, bây giờ là lộn
xộn nhà cữa,cái dọc cái ngang .
Vào trường....,nổi mừng vui gặp lại thầy cô cũ
và bạn bè làm mình bối rối.Sau 48 năm,ngoài 1 số rất ít thầy cô và bạn bè mà
mình có ít nhiều liên hệ còn thì" không nhận ra ai hết" ngoài những
cái tên vẫn còn đọng trong trí nhớ. Trách gì được thời gian và những đổi
thay của dòng đời.Có gì là bất biến?.
Thầy Cô trường THTN là người ở địa
phương rất ít,phần nhiều là người ở các nơi xa đến dạy nên cuộc họp lần nầy đếm
được chỉ mấy người : thầy Sít,thầy Tòng,thày Khoan, thầy Chí giám thị, cô Hồng
Vân,cô Hường .Năm nay thầy Rạng không đến vì có việc..
Mừng vì Thầy Cô,dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn
còn minh mẫn,đẹp lão và cũng khó phân biệt giữa thầy cô và học trò cũ ai
già hơn ai.
Mừng vì được gặp lại nhiều bạn bè mà rất lâu
không nghe tin tức
Có nhiều chuyện được kể ra ....gia đình, con
cái...nhưng cũng có nhiều khoảnh khắc ngập ngừng..
.Những hình bóng ngày xưa..:.X , S, N
ngày nào giỏi thể thao,hay kể chuyện tiếu lâm bây giờ là
những ông già nặng nề,mệt mỏi.
..N, có lúc được gọi là hoa khôi lớp đệ
nhị bây giờ là 1 bà già ốm yếu,mặt quắt queo,lưng muốn cong vì gánh nặng năm
tháng...
.Cũng có bạn cuộc sống khá giả...con cái thành
đạt... biểu lộ qua gương mặt hồng hào,áo quần sang
trọng,nói cười rổn rãng đến và về: xe hơi có tài xế đưa rước...
Có những bạn ,dù vẫn cười nói vui vẻ nhưng ẩn
đâu đó những lo âu,vất vả của cuộc sống thường ngày...
Phút chốc bỗng ước gì trỡ lại ngày xưa: cột áo
dài,đá cầu trong toilet..., lén viết chữ xe bán gấp lên xe hơi thầy Trí dạy
Pháp văn để hôm sau to nhỏ với nhau rằng thầy không biết..đã lái xe đi cùng
khắp chợ Long Hoa
những ngày mưa gió liên miên,sân trường
ngập nước,xúm nhau lấy giấy làm thuyền thả theo những dòng chảy nhỏ,tưởng
tượng đó là con sông.
nhớ lắm bài thơ mà 1 bạn nào đó đã làm có đủ
56 tên trong lớp
.,nhớ tới lá thư mà hè năm lớp 10 đã
nhận, ai đó đã không ghi tên người gửi và thư thì viết cho
1 người tên"" quai nón trắng"" với những lời
thương trộm nhớ thầm.Tựu trường....một chút lao xao nhưng không tìm ra
""thủ phạm"".Rồi lo học hành, thi cử ....chuyện đó
quên đi
Chợt bật cười không biết liệu mấy ông già bụng
phệ ngoài kia,liệu có ai là người đã là tác giã lá thư không tên ngày trước ???
Điểm lại khóa học năm đó, tổng số gần 200
nhưng hiện diện ở đây chỉ 1/10 - được ban Tổ chức thông báo một số bạn đã
qua đời vì những lý do khác nhau,một số định cư nước ngoài, còn 1 số không liên
lạc được...
Rồi buổi họp mặt kết thúc...tiễn Thầy Cô về
trước,bổng trở lai như trẻ thơ,ý ơi hẹn nhau gặp lại vào năm tới.
Ra về....bùi ngùi..biết năm sau có còn gặp lại
? với sức khỏe và gánh nặng tuổi tác,cuộc đời như vậy ?.Rồi lại nhớ hai câu thơ
trong bài "Ông đồ già" của Vũ Đình Liên:
Những người muôn năm cũ.
Hồn ở đâu bây giờ??
nhóm hs chụp hình cùng cô Hồng Vân (mặc
áo dài)
Thương lắm Tây Ninh ơi
,cả một thời trung học êm đềm,có nhiều
khoãng thời gian đáng nhớ,biết bao giờ có lại những tháng ngày vô tư như
thế.Mong cho mọi người,nhất là tác giã bức thư viết cho "quai nón
trắng""ngày xưa luôn được hạnh phúc .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét