Út ngồi im, xoay xoay ly nước trong
tay,Thanh cũng không nói gì.Buổi xế trưa, không gian im ắng ngoài tiếng rì rào
nhẹ của gió thổi trên các nhánh khô già cằn cổi của cây vú sửa mọc giữa sân làm
thành mái nhà tự nhiên cho cái quán giải khát.
Vậy mà đã 10 năm hai người mới gặp lại ở
cái quán nhỏ ngày xưa gần trường cấp 2 cạnh nhà họ.Cái quán ấy cũng có một chút
thay đổi, căn nhà lá bà chủ ở ngày xưa bây giờ được xây tường, lợp ngói đỏ,hàng
bán cũng bày dưới gốc cây vú sửa nhưng chè ,càphê được để trong tủ kiến nên có
vẻ vệ sinh hơn và cái mới là thêm ti-vi, bộ loa thùng mà Thanh và Út vừa nói
với bà là tắt đi để khi nào có khách mới hãy mở.Thật ra họ muốn tìm lại không
khí những ngày củ khi còn cùng học cấp 2.
Nhà Út và Thanh cùng ở chung một xóm gọi là
xóm chài,có một con đừơng đất nhỏ nằm giữa xóm,thẳng góc với bờ sông, chạy
thẳng ra đường nhựa,gọi là cùng xóm nhưng nhà Thanhở một vị trí tốt hơn,nền rất
cao,nên không khi nào bị ngập trong khi các nhà khác nằm sát mé sông trong vùng
đất thấp như nhà Út thì chuyện lội nước như là đương nhiên mỗi năm,mỗi
mùa...Nhà Thanh lại là nhà giàu nhứt xóm, ba má có một cái trại mộc đóng xuồng
ghe ,thu nhập rất khá.Nhà Út nghèo,mẹ mất sớm,cha và 1 chị,1 anh sống bằng nghề
câu cá trên chiếc ghe củ gần như mục nát và làm thuê ,làm mướn mỗi mùa cấy
gặt,tuy vậy ba Út vẫn cố gắng cho con đi học ,vì thế mà Út mới học tới lớp
9,cùng lớp với Thanh.
Tuổi thơ của Út cũng không hề có chuyện hái
hoa bắt bướm hoặc lang thang chơi đùa trên nhửng cánh đồng,có lang thang chăng
nửa thì cũng phải mò cua, bắt ốc, kiếm cái gì đó bù vào bửa cơm khô khan của
gia đình.Từ khi biết được chuyện đó, ngày nghỉ lễ hay chủ nhật Thanh thường năn
nỉ Út cho mình đi câu, bắt ốc.... cùng mà không bao giờ mang một món gì của Út
chia về nhà, dù đôi khi họ cũng bắt được mấy con cá rất to, Thỉnh thoảng Thanh
lại mang mấy cuốn tập trắng đổi cho Út lấy lại tập đen với lý do mình dùng làm
tập nháp sợ phí.Sau mỗi buổi học,nếu có tiền,Thanh thường rủ Út vào cái quán
nầy, hồi đó cũng rách nát,nhưng đối với 2 đứa bé quê thì là nơi rất sang,mỗi
đứa ăn 1 ly chè đậu đen có nước dừa.Hồi đó với Út,nó là món cực sang mà nhiều
năm sau ở xứ người khi nghỉ đến Thanh,Út vẫn nghe vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Năm họ cùng vào lớp 9,năm ấy nước rất
lớn,nhà Út bị ngập,nứơc mấp mé cạnh giường, mổi ngày ngồi trên lầu trong lớp
học nhìn qua cửa sổ,thấy mái nhà tả tơi của mình Út buồn rười rượi,hết năm học
nầy rồi không biết có được học tiếp vào lớp 10 không?. Làm gì bây giờ....?.
Cuối hoc kỳ, thầy dạy Văn ra một một đề nho
nhỏ: Em sẽ làm gì,nếu em giàu. Thầy nói là viết để vui thôi,không cần ghi
tên,muốn viết gì thì viết....Út đã viết hết một căp giấy đôi .Út viết về nước
ngập,nổi khổ của gia đình về cha bệnh mà vẫn phải đêm đêm ngồi ngoài sương gió,
Út mong gia đinh có 1 cái ghe câu mới và tốt,nhà được cất cao lên,không bi ngập
nước.Út được đi học tiếp.....Còn Thanh, Thanh chỉ viết 1 câu: Nếu tôi giàu, tôi
sẽ cất một dãy nhà cho bà con nghèo ở xóm tôi đang bị nước ngập.Út biết được
bài của Thanh vì đọc tờ nháp rớt lại.
Một buổi sinh hoạt lớp khác, cô nói chuyện
về ca dao,tục ngữ,học sinh mỗi người đưa ra một câu mà mình biết.Tới phiên Út
,Út đọc:
Sông dài cá lặn biệt tăm. _Phải duyên chồng
vợ ngàn năm em cũng chờ.
Câu này Út nghe chị ba nhà bên cạnh hay hát
ru con mỗi trưa và thuận miệng thì đọc ra thôi chứ cũng không suy nghĩ gì.
Cả
lớp cười ầm lên.Trời ơi ,mấy năm thôi chớ trăm năm không sống nỗi làm sao chờ
đến ngàn năm.Về sau,cô giải thích nếu nói vậy cũng có thể đúng vì ở đây nếu tin
theo Đạo Phật thì con người còn có kiếp sau nữa,vậy thì câu đó ý muốn nói người
thiếu nữ nầy sẽ chờ tới kiếp sau.
Vừa thi xong là Thanh cùng 2 anh trai vượt
biên, họ đến Mỷ nơi bà chị cả của Thanh lấy chồng, lập nghiệp ở đó,buổi Thanh
ra đi không có chia tay, không một lời từ giã bạn bè,nghe đâu Thanh cũng không
biết,người anh Thanh chỉ nói là đi thăm bạn bè..
Gần một năm sau ngày Thanh ra
đi,Út mới nhận được thư của Thanh,rồi sau đó bặt tăm luôn vì ba mẹ Thanh bán
nhà lên saigon ở với người bà con chờ ngày chị cả Thanh bảo lảnh qua Mỷ.
Còn Út, hòan cảnh khó khăn cũng không học
tiếp cấp 3 được mà xin đi làm công nhân,bất hạnh vẩn chưa buông tha Út, ba bệnh
mất,..rồi tới anh trai vì lặn trong giá lạnh bị tai biến,không làm việc
đươc.
Lúc đó. có người giới thiệu Út lấy chồng Đài Loan với một số tiền sính lể
khá lớn và Út đã lên đường theo chồng về nơi xa xôi mà Út chỉ đọc và biết chút
ít qua sách vở...
CuỘc sống mới cũng không dễ dàng chút nào,khó khăn về giao tiếp
bởi trở ngại ngôn ngử, nhiều đêm Út chỉ khóc thầm,nhớ nhà,luôn vướng bận vì
Thanh không biết ra sao.
Chồng Út lớn tuổi,thường xuyên đau ốm, Út cũng không
mấy rảnh rổi để nhớ nhiều về ngày xưa,đôi khi Út cứ ngậm ngùi cho rằng tại số
mình như thế.Rồi chồng chết,chu tất các thủ tục ma chay xong, Út xin đi ra
ngoài làm, chỉ là làm thuê thôi nhưng ỏ đó Út gặp một người đàn ông khác,là chủ
cửa hàng giải khát nơi Út giúp việc,Ông ta lớn tuổi,con cái trưởng thành,vợ mất
đã lâu. Út phân vân gọi điện về hỏi chị 2 . Chị nói thấy Thanh mới về.
Vậy là Út trở về nhà sớm hơn dự định một
tháng để mong gặp lại Thanh dù trong lòng Út cái gì cũng rối bời và thật sự
không biết mình muốn gì, nghỉ gì.
Bây giờ họ đã cùng nhau ngồi ở đây... mà
sao cả hai cùng buồn,nói gì đây sau từng ấy năm....????
Phần Thanh,sau một năm
ở Đảo rồi đến xứ người, việc hoà hợp với cuộc sống mới cũng không dễ dàng,Ba mẹ
sang thì liên tiếp đau ốm, là con út ,Thanh phải cáng đáng ba mẹ cho anh chị đi
làm,Thanh có biết chuyện Út lấy chồng, rất buồn và giận,mình biết làm gì
đây...?.
Mấy năm sau, ba mẹ lần lượt qua đời,Thanh
xin đi làm việc ở một nơi rất xa trong một mỏ đá. Lần khám sau cùng ,Thanh biết
mình bị bệnh rất nặng ,trước thì cũng có đau ốm rồi nhưng còn trẻ lấn lướt qua,
bây giờ môi trường không thuận lợi,buồn lại tìm quên bằng rượu nên súc khoẻ
nhanh chóng suy giảm,bác sỉ không nói rỏ nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bác
sỉ,Thanh đã thấy trước số phận mình. Vậy thi lúc nầy nói gì đây???? Bao nhiêu năm
chờ đợi , gặp lại chi đọng những ngậm ngùi........
x x
Út đến phi trường rất sớm, chưa đến chuyến
bay, Út chờ rất lâu, lâu, không thấy ai hoặc một người nào giống Thanh cả.Út cứ
nghỉ trong đầu, nếu có một người nào mặc áo hồng vào ngồi gần đây, chuyện của
Út và Thanh sẽ kết thúc tốt đẹp, Út mong lắm,không cần tiền bạc, không cần gì
hết...nếu Thanh nói một tiếng thôi Út sẽ sẳn sàng bỏ tất cả....
Một dòng người lục tục kéo vào ngồi gần
Út,họ vui vẽ, nói chuyện ríu rít, họ mặc đủ màu áo nhưng không có áo hồng kể cả
các đứa trẻ...Trong các phim mà Út hiếm hoi được xem , có cảnh chàng hoặc nàng
ra đi sửa soạn lên máy bay thì người kia đến tìm, họ như lao vào nhau, cuối
cùng họ đã tìm được một nữa của mình. Còn Út,dường như có một khỏang trống mênh
mông trước mặt. ..
Cuối cùng, Út cũng phải lên máy bay, lòng
buồn rười rượi ....Thanh ơi, sông dài con cá không lội biệt tăm, cá đã quay về
nhưng mà nợ duyên thì không có....
Út cũng chưa kịp biết rằng ngày hôm đó,Thanh
cũng có ý muốn nói với Út những tình cảm bao năm mình ấp ủ trứơc lúc Út ra đi
nhưng không còn kịp nữa,hình ảnh cuối cùng mà Thanh thấy :Út đứng trong ruộng
nước tươi cười giơ cao con cá mình mới vừa bắt được vẫy vẫy...Cái hình ảnh ấy
đã theo Thanh bao năm nơi xứ lạ cho đến tận phút cuối cùng.Thanh đã bị đột tử ,hậu quả của căn bệnh hiểm nghèo vì chịu đựng những vất vả bao năm qua.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét